Anh chị ly hôn.
Chị nói tài sản chung chẳng có gì nhiều, anh lấy gì thì lấy, để đứa con trai 5 tuổi chị nuôi. Anh lấy những gì muốn lấy, con nhường chị. Vả lại thằng bé cũng không muốn theo cha.
Anh định lấy chiếc xe hơi đứng tên anh, nhưng chị xin anh nhường chị chiếc xe đưa đón con đi học, chị chưa đủ tiền (và không muốn tốn tiền mua xe mới), anh còn có tiêu chuẩn xe cơ quan đưa rước.
Rồi anh có gia đình mới.
Chị cũng có người thương yêu, thương luôn cả đứa con bé bỏng của chị.
Còn anh sống khốn khổ với cô vợ cướp chồng họ, nên lúc nào cũng lo bị cướp lại … Được đứa con gái đanh đá ham chơi như mẹ nó …
Thấm thoắt, con trai lên lớp 12. Chiếc xe chở mẹ đi làm, chở con đi học giờ hay hư hỏng lặt vặt. Một bữa thằng con hỏi sao mẹ không bán xe cũ mua xe mới, chị nói:
- Con sang nhà xin ba cho bán xe để mẹ thêm tiền mua cho chiếc xe mới. Ba ký thì mới bán xe được.
- Mà ba nó không đồng ý bán chiếc xe cũ. Kiểu mẹ mày ngon thì tự mua xe đi.
Hoặc mẹ mày cũng phải nói với ba một tiếng...
Thằng con về nhà, mặt mày buồn bã, nó trầm ngâm suốt tối rồi ôm mẹ an ủi :
- “Giờ con lớn rồi, con chia sẻ với Mẹ. Con mới hiểu cảm giác của mẹ”…
Sáng hôm sau, khi tập thể dục trên ban công, anh bỗng nhìn thấy chiếc xe “ngày xưa” trước cổng nhà. Tò mò, anh chạy xuống xem. Cửa xe mở, trên táp lô gắn mẩu giấy:
Gửi lại anh chiếc xe “của anh”. Em đã bảo dưỡng định kỳ 150.000km, đổ xăng, thay nhớt đầy đủ.
Anh đứng bần thần hồi lâu…
Đau tận tâm can.
Tác giả:
Trần Linh