Tôi mua chiếc xe tải nhỏ và nhận chở hàng để kiếm sống. Cuộc sống của tôi hoàn toàn tự do, không phải làm thuê cho ai, ngoài chuyện kiếm sống, tôi còn có thể đem đến niềm vui cho người khác.Trên những đoạn đường dài, có rất nhiều hành khách trò chuyện cùng tôi. Những câu chuyện muôn màu của họ đã vẽ nên bức tranh cuộc sống vô cùng phong phú .... nhưng đáng nhớ nhất là câu chuyện của một người phụ nữ kể tôi nghe vào một đêm tháng tám....
Khoảng 2 giờ sáng, sau khi nhận được cuộc điện thoại nhờ chở hàng. Tôi tìm đến địa chỉ được thông báo. Đó là một tòa nhà chìm trong bóng đêm, chỉ có chút ánh đèn le lói hắt ra từ cửa sổ tầng trệt. Thông thường, các tài xế bóp còi một hai lần rồi đợi vài phút, nếu không thấy người ra thì lái xe đi, coi như mình bị một kẻ vô công rỗi nghề nào đấy chọc phá. Nhưng tôi thì vẫn cứ im lặng đậu xe ngoài cửa, lòng thầm nghĩ : Biết đâu người khách kia thực sự cần sự giúp đỡ thì sao ?
Chờ một lúc sau, tôi xuống xe và bước đến gõ cửa.
_ Giọng trả lời run run, yếu ớt của một phụ nữ lớn tuổi vọng ra. Vui lòng đợi tôi một phút.
Tới gần tôi nghe có một vật gì đó rất nặng, rơi xuống nền nhà .... cánh cửa từ từ mở .... dáng bà thấp bé đứng trước mặt tôi, tay xách một chiếc valy nhỏ. Nhìn vào trong, cảm tưởng như căn nhà này đã nhiều năm không ai ở, tất cả đồ đạt đều phủ khăn, trên tường chẳng hề có một cái đồng hồ treo tường hay tranh phong cảnh để trang trí gì ...
_ Cậu có thể mang giúp tôi cái thùng này ra xe không ?
Vâng thưa bà.! Sau khi khuân hết đồ đạc, tôi dìu bà lên xe.
_ Bà đưa tôi một mảnh giấy nhỏ chỉ đường .
Nhìn tờ giấy tôi nói nhanh. Nếu đi theo đường này thì xa lắm bà ạ, cháu biết có một con đường khác nhanh hơn .
_ Bà trả lời : Không sao, tôi không vội gì, tôi cần ghé vào một trại tế bần trên đường đi .... ngập ngừng một lát bà nói tiếp, tôi không có gia đình để về, bác sĩ bảo tôi không còn sống bao lâu nữa !!
Nghe bà nói tôi lặng người và chạy thật chậm . Suốt hai giờ, tôi chở bà loanh quanh khắp thành phố theo sơ đồ được vẽ sẵn ....
_ Bà chỉ tôi ngôi trường mà ngày xưa bà từng là giáo viên ở đó ... rồi căn nhà bà từng sống khi mới kết hôn... ngang qua cửa hàng trang trí nội thất bà nói, trước đây nó từng là một Câu Lạc Bộ Khiêu Vũ....có lúc ngang qua một cao ốc, bà yêu cầu tôi lái xe chậm, rồi đưa mắt nhìn vào khoảng không gian tối đen trước mặt. Chúng tôi cứ đi như vậy, mãi khi trời gần sáng bà bất chợt bảo:
Tôi cũng hơi mệt rồi, anh đưa tôi đến địa chỉ ấy thôi.
Tôi lặng lẽ lái xe đến địa chỉ ghi trên mảnh giấy ....
Đến nơi, đó là một ngôi nhà cũ kỹ, nằm sâu trong hẻm, giống như một nhà An Dưỡng, phía trước có chiếc cổng mái vòm .
_ Bà nói với tôi : Đấy là Trại Dưỡng Lão. Bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ sống ở đây. Khi các con biết bệnh tình của tôi, chúng gởi tôi vào nơi này. Ngôi nhà lúc nãy sẽ bán đi để chia cho chúng. Không hiểu sao, suốt đêm qua tôi không ngủ được, NÊN QUYẾT ĐỊNH ĐẾN SỚM HƠN DỰ TÍNH ....
Tôi nhủ thầm " Sao lại sớm hơn dự tính ??".
Thấy tôi tỏ vẻ khó hiểu, bà cười buồn :
_ À, các con tôi định tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ để tiễn tôi đi vào chiều nay ấy mà. Tôi thấy nên ra đi trước khi điều đó xảy ra thì hơn. Những người già như chúng tôi rất sợ những cuộc tiễn đưa .... vào Trại Dưỡng Lão cần gì mà đưa tiễn chứ. Cảm ơn cậu đã cho tôi những giờ phút tuyệt vời. Hôm nay là ngày cuối cùng, tôi được thăm lại những nơi mà tôi yêu thương, ngày cuối cùng tôi được tự do đi lại ..
Tôi thấy nước mắt bà ứa ra, miệng cứ lẩm bẩm .
_ Hôm nay là ngày cuối cùng... ngày cuối cùng .... rồi bà loay hoay mở ví tiền.... À tôi phải trả cho cậu bao nhiêu ?
Không có gì đâu, thưa bà .!
_ Nhưng anh còn phải sinh sống nữa chứ, xe là phương tiện làm ăn của anh mà.!
Đó là với những hành khách khác bà ạ ! Rồi dường như chẳng kịp suy nghĩ gì cả, tôi cúi xuống ôm chầm lấy bà.
_ Bà cũng xúc động, quàng tay vỗ vỗ vào lưng tôi yếu ớt ... cảm ơn... cảm ơn cậu !!.
Một anh bảo vệ Trại Dưỡng Lão bước ra đỡ lấy hành lý và dìu bà đi vào . Chiếc mái vòm oai phong, bệ vệ đón lấy tấm thân run rẩy của bà ....
Ngoài kia .... mặt trời đã lên cao..!!
P/s: Cha mẹ họ không bỏ bạn khi bạn còn bé..thì bạn đừng rời bỏ họ khi họ về già...Có câu: Sóng trước đổ đâu - sóng sau đổ đấy....
Sưu tầm