Mời bạn đọc dùm câu chuyện của tôi, thật 100%, xảy ra cách đây 24 năm.
Giữa thời buổi khó khăn, nhà cửa và vàng lên giá với tốc độ không ngờ được thì hai vợ chồng tôi tách rời khỏi gia đình chồng dẫn dắt hai đứacon thơ đi mua nhà. Sau khi dọn vào nhà mới một tuần, khoảng 5g chiều vợ chồng tôi ngồi bên cửa sổ bàn tính ngân sách gia đình.
"Chúng ta còn nợ chị Hai......... Vậy thì chúng ta sẽ giành trọn lương anh trả nợ dần với lãi 3%một tháng, còn lương em thì lo chi tiêu trong gia đình và lo cho con cái học hành".
Đến 9 giờ tối, bỗng dưng chúng tôi nghe tiếng gõ cửa. Tôi vội vàng mở cửa cho cô hàng xóm cạnh nhà vào chơi.
"Chị Yến, lúc chiều vợ chồng tôi nghe lén được là anh chị vay của người ta một số tiền với mức lãi suất là 3%. Tôi với anh Năm bàn tính rồi đem qua cho chị mượn số tiền này trả lại cho người ta. Chứ làm cô giáo như chị lại nuôi hai con nhỏ làm sao mà trả lãi cho đủ.Chị cứ yên tâm, bao giờ trả cũng được. Tôi không túng thiếu gì và cũng không lấy lãi.
Vợ chồng tôi cực kỳ ngạc nhiên về việc này,vì người hàng xóm mới mẻ này có biết gì về chúng tôi đâu? Thế nên chúng tôi từ chối rất nhiều lần về số tiền mà cô hàng xóm tốt bụng đã đem tận nhà cho chúng tôi mượn. Tôi đem số tiền qua nhà trả lại, cô ấy lại đem qua. Làm như thế hơn 3 lần. Chúng tôi đành lòng nhận.
Chúng tôi ở cạnh nhà. Vợ chồng tôi đi làm suốt ngày thì gần như hai đứa con tôi được cả nhà cô ấy chăm sóc mặc dù tôi luôn khóa cửa nhưng gia đình vẫn đưa bánh trái thức ăn qua cửa sổ.
Chúng tôi ngại lắm, nên lắm lúc từ chối vì tôi hiểu được"Bánh sáp đi thì bánh quy lại", nhưng chúng tôi đang tiết kiệm để trả nợ thì làm sao mà có thể chi tiêu rộng rãi như gia đình hàng xóm được.
Tôi thẳng thắng bày tỏ nỗi lòng của mình thì anh hàng xóm nói"
Chị ơi, sống ở đời mà, người này giúp qua, thì người kia giúp lại. Tính toán so đo làm gì. Chị biết không, ngày xưa, ba tôi đi Việt Minh bị Pháp bắn chết ở cầu sắt Tân An, Long An, không cho lấy xác. Mẹ tôi dắt tôi lúc ấy mới 5 tuổi đầu, đứng xin xác ba tôi đem về chôn,nhưng mẹ không biết nói tiếng Pháp. Đành đứng đó khóc. Bỗng dưng có một người lạ đến xin dùm, rồi còn lấy tàu chở xác ba tôi về quê chôn cất đàng hoàng nữa. Chị xem, bây giờ tôi muốn đền ơn cũng không biết ông ấy ở đâu mà đền ơn cho được. Chỉ biết ông ấy là chủ tàu SÔNG HƯƠNG thôi. Mà ngày nay làm gì con chiếc tàu Sông Hương đó ở Long An.
Tôi nghe ông hàng xóm kể mà "đầu mọc ốc và tay nổi da gà".
Thế mới biết trời đất sắp xếp thật lạ lùng.
Các bạn có tin không? Ông chủ tàu SÔNG HƯƠNG ngày đó chính là NGƯỜI CHA ĐÃ ĐẺ VÀ NUÔI DẠYTÔI LỚN KHÔN.
Cha tôi lúc làm việc PHƯỚC ĐỨC đó, chắc không bao giờ nghĩ rằng CON CỦA NGƯỜI ĐƯỢC CHA CHÔN CẤT đó lại đối xử tốt với con mình.
THÔI THÌ CỨ SỐNG TỐT VỚI NHAU CÁC BẠN NHÁ.