Ngày ấy, tôi 33 tuổi, là một năm tôi như rơi xuống vực thẳm tối tăm nhất trên trần gian này....chiến tranh lạnh giữa tôi với anh kéo dài ...đã từ lâu chúng tôi không có tiếng nói chung, anh là một người chồng gia trưởng, làm gì, tính gì, anh đều theo ý mình, cùng với cái tính trăng hoa đã làm cho anh không còn nghĩ lo gì cho tôi và hai con khi chúng còn quá nhỏ ....
Rồi...việc gì đến cũng đến...
Một ngày anh nói với tôi là anh muốn ly hôn.
Anh không thể sống tiếp với tôi được nữa.
Bất ngờ đến nghẹt thở, tôi khóc như một đứa trẻ ..và chọn cho mình sự im lặng ...
Hôm ra tòa, anh cho tôi quyền nuôi hai con, cho dù tôi chưa có việc làm ổn định, căn nhà anh để cho mẹ con tôi ở. Buổi chiều ảm đạm hôm ấy, anh gom hết đồ cá nhân ra đi, các con tôi có tiết học thêm ở trường, nên không gặp được anh.
Trên đường tôi đi đón con về mà nước mắt tôi cứ tuôn rơi như môt đứa trẻ vậy !
Mỗi cuối tuần, các con tôi được anh đến đón đưa đi chơi, nhìn các con thơ ngây vui vẻ bên cha nó, tôi nghe nhói lòng mình ..
Một ngày, anh nói với tôi, anh và cô gái trẻ ấy cần phải dọn nhà đi ở nơi xa để tiện công việc làm ăn mới của anh, tôi và các con từ ngày ấy không còn găp anh nữa ...
Mười sáu năm sau. Một chặn đường dài gian khổ, có những lúc làm việc quá sức, ngã bệnh, nhưng khi nhìn các con còn quá nhỏ như giúp tôi có thêm nghị lực để vượt qua. Dù trong gia đình nhỏ luôn gặp nhiều khó khăn, nhưng ba mẹ con tôi lúc nào cũng vui vẻ và ấm áp.
Khi đứa con trai lớn tốt nghiệp ngành Y, cô con gái nhỏ đã làm cô giáo, tôi cảm nhận mình thật là hạnh phúc, có lúc bất chợt nhìn vào gương tôi thấy mình già đi trước tuổi so với các bạn cùng trang lứa ...
Bây giờ, một ngày tôi nhận được tin anh bị tai biến, liệt nửa người, cô vợ trẻ anh đã quen ăn ở không, không làm ra tiền, chỉ biết ăn chơi, làm đep. Anh bệnh nằm đó, không tiền thuốc men, nên đã cầm giấy tờ nhà cho ngân hàng.
Không thể chăm sóc người đàn ông bại liệt, cũng như cô ấy chưa bao giờ chịu cực khổ ...
Rồi một ngày... cô ấy ra đi dẫn theo đứa con của anh, anh nằm đó nhìn theo mà bất lực ...
Hai con tôi bây giờ đã có công viêc làm ổn định, thấy ba mình như vậy nên cầu xin mẹ tha thứ và đưa ba về chăm sóc. Thương các con và cũng vì tình người đã thôi thúc tôi chăm sóc cho người đàn ông phụ bạc, người mà làm cho tôi ốm nặng thập tử nhất sinh khi biết mình bị phụ tình.
Thôi thì dù sao cũng từng là vợ chồng, vì các con, cũng là vì tôi không nỡ nhẫn tâm làm ngơ. Từ ngày đưa anh về, mặt đối mặt, trong mắt anh tôi nhìn thấy được sự ân hận của một người lầm lỗi mong nhận được lời tha thứ từ tôi. Cái giá sai đường thì anh cũng đã trả rồi, thôi thì những ngày tháng cuối đời, tôi cố gắng trải lòng mình ra mà chăm sóc tốt cho anh vậy....
Ngày ấy: Vì con tôi đi tiếp quãng đường dài..
Bây giờ: Vì con tôi nuôi người chồng phụ bạc..
Có một bài học tôi phải học suốt đời, đó là "Học yêu thương" - Có một bài tập, tôi phải tập suốt đời, đó là "Tập tha thứ"....
Bài sưu tầm